Truyện Rất Ngắn : Ớt (tặng Bạn và những ai còn có Mẹ)

Ban Công nhà tôi trồng rất là nhiều Ớt, cây lớn cây bé cũng đâu gần 30-40 cây, Ớt ra trái nhiều lắm và rất là cay. Bạn tôi đến chơi, mê lắm, lần nào ăn cơm cũng đòi phải có Ớt, tôi tưởng đâu gặp phải cao thủ ăn Ớt , ai dè Bạn chỉ dằm vô chén nước mắm cho the the thôi. Nhìn dáng Bạn ăn Ớt thấy thương lắm, hít hà đến chảy nước mắt vậy mà vẫn cứ
khoái ăn. Có lần trong lúc ăn cơm tôi cho Bạn nghe bài "Khóc Mẹ Đêm Mưa" của Nhạc Sỹ Anh Bằng, nghe đến đoạn ...."Mẹ ơi mẹ ơi, tan chiêm bao nước mắt thành dòng, con gọi mẹ 1 mình trong đêm vắng. Mẹ ơi, mẹ ơi, có nghe chăng lời con vang vọng....., .....Con lang thang giữa đời quạnh hiu quá, đâu cũng sống nhưng không đâu là nhà......" nghe tới đó tôi thấy Bạn hít hà mà mắt ngân ngấn lệ. Ôi Bạn tôi, mong manh quá và cũng đa đoan nửa. Đó có phải là lý do mà Bạn lúc nào cũng thích ăn Ớt trong bửa cơm ??? Để có thể khóc mà không bị phát hiện ??? Hôm nay, tôi ăn cơm bỗng dưng nhớ đến Bạn, thấy lòng khắc khoải bồi hồi, bèn ra hái 2 trái Ớt đem vào ăn, cay xé họng, cũng hít hà và có chút gì mặn mặn ở bờ môi. Đâu đó giọng Đặng Thế Luân vẫn vang lên ".....Ôi thương mẹ, vất vả sống nuôi con, đi vội về sợ con thơ ngóng chờ......" Bạn ơi, cố lên ....

0 Kommentare: