Chủ Nhật Xám (tặng Em, luôn bình an Em nhé :))

Chiều lang thang xuống phố
Mong gặp một dáng quen
Con đường nghiêng nắng đỗ
Soi bóng mình ngây ngô

Bước ngang quán nước cũ
Nơi một thủa hẹn hò
Những bồn hoa tím nở
Thoảng đưa mùi hương xưa

Người quen giờ đâu nhỉ
Khoảng trống sao mênh mông
Ly Cà Phê đắng nồng
Khói lên từng sợi nhớ

Về ngang con phố vắng
Chiều tắt tự bao giờ
Đèn đường nghiêng hiu hắt
Soi tìm một dấu xưa...

Chờ ....

Chiều buông nắng
Tím thênh thang
Vết gạch nối
Chia hai hàng

Người xa mãi
Ta đợi trông
Tương tư cỏ
Ướt đẫm lòng

Đời đắng ngắt
Tình chua cay
Môi mặn chát
Người có hay ???

Người bên lỡ
Ta bên bồi
Vết gạch nối
Vẫn chia đôi ......

Cuộc Sống Em Bé Vỉa Hè

Nhà đầu đường xó chợ
Sống lăn lóc vỉa hè
Lớn lên không Bố Mẹ
Bé tự nhờ đôi tay

Khoác bao bố trên vai
Bé đi vào đống rác
Mắt Nai tròn phờ phạc
Ngơ ngác một góc trời

Áo Bé hở lưng rồi
Nắng chiều vào rát bỏng
Từng giọt mồi hôi đọng
Đuổi nhau trôi thành dòng

Bé chẳng có tuổi hồng
Tung tăng vào lớp học
Bao tháng ngày cực nhọc
Rạc cẳng tìm miếng ăn

Tôi không có phép thần
Biến thơ thành cơm gạo
Biến thơ thành quần áo
Để tặng Bé, Bé ơi ....

Vô Đề

Chiều hôm nay mặt trời buồn không dậy
Mây xám về giăng mắc nhuộm sầu lây
Con chim sâu trơ trọi lẻ loi bầy
Đang run rẩy dưới hàng cây trụi lá

Nhìn mưa rơi bỗng dưng hồn nghe lạ
Kiếp sống này sao buồn quá đi thôi
Ngày qua ngày với nhịp bước đơn côi
Chân lạc lõng xa xôi vùng ký ức...

Bao năm tháng xóay mòn trong lòng vực
Ta ngỡ ngàng không biết được ngày mai
Nhìn cuộc đời như chẳng có tương lai
Bao ngao ngán miệt mài trong kiếp sống

Ước mong sao cho thời gian ngừng đọng
Quay ngược dòng trở lại thủa xa xưa
Bao tiếc thương từng kỷ niệm trong mưa
Ta mãi giữ như tình vừa biết nhớ ...

Hình Như ... (tặng Rosa )

Hình như là rất vội
Khi mình nói nên đôi
Buồn vui không định rỏ
Xa... chẳng chút bồi hồi

Hình như là rất vội
Mới ngộ nhận là yêu
Bây giờ chợt tỉnh giấc
Thì trắc trở trăm chiều

Hình như là rất vội
Nên chẳng hiểu về nhau
Khoảng trời riêng màu tím
Là bức tranh không màu ....

Tiếng Rao

Có tiếng rao đượm buồn trưa phố vắng
"Bánh mì nóng, ...ai, bánh mì nóng không" ?
Tôi thẩn thờ, lặng người ra cửa ngó
Khuất cuối đường cô bé bán hàng rong.

Mồ côi cha, mẹ thì đang trọng bịnh
Đường đến trường gót nhỏ dẫm gai chông
Còn đâu nửa những ngày vui trong lớp
Mất hết rồi, hỏi Bé có buồn không ???

Tuổi thần tiên đã trôi qua vội vã
Ngày theo ngày đôi gánh nặng trên vai
Nắng cháy da, mưa đẫm ướt thân gầy
Bước hồn nhiên dưới đường đời sỏi đá

Làm sao chở ước mơ về với biển
Sóng dập dồn thuyền giấy thả trôi sông
Giọng thơ ngây rao hoài khan tắt tiếng
Ngẩn ngơ buồn, ..."ai, bánh mì nóng không" ???

Chiếc Lá

Chiếc lá rơi lặng lẽ
Khi Đông bắt đầu sang
Lá úa vàng nói khe~:
Vĩnh biệt nhé... trần gian

Chiếc lá rơi không tiếng
Hai người bạn hai nơi
Âm dương giờ cách biệt
Ôi ... khóc than nghẹn lời

Chiếc lá khô gió cuốn
Cuối Thu vàng mênh mang
Bạn o+i ! tiếp tục bước
Nơi chân trời dở dang

Chiếc lá không đơn độc
Về cõi hằng bao la
Đừng buồn mà nghiêng ngã
Giữa dòng đời mù xa.....